Thiên văn học (23.2) Sự phát triển của các ngôi sao lớn: Một kết thúc bùng nổ
Chúng ta biết các ngôi sao có thể có khối lượng lớn tới 150 (hoặc hơn) MSun. Chúng có một kiểu chết khác, những ngôi sao này chết cùng với vụ nổ siêu tân tinh.
Chúng ta biết các ngôi sao có thể có khối lượng lớn tới 150 (hoặc hơn) MSun. Chúng có một kiểu chết khác, những ngôi sao này chết cùng với vụ nổ siêu tân tinh.
Không sớm thì muộn, mỗi ngôi sao sẽ cạn kiệt nguồn năng lượng hạt nhân, mọi ngôi sao cuối cùng phải sụp đổ dưới trọng lượng của chính nó.
Nếu một ngôi sao đang di chuyển về phía trước hoặc ra xa chúng ta, các vạch phổ của nó sẽ ở một vị trí hơi khác so với vị trí của chúng ở trong trong quang phổ một ngôi sao đang đứng yên.
Khái niệm về mức năng lượng của quỹ đạo electron trong nguyên tử tự nhiên dẫn đến giải thích tại sao nguyên tử chỉ hấp thụ hoặc phát ra năng lượng hoặc bước sóng ánh sáng cụ thể.
Phải đến thế kỷ 20, các nhà khoa học mới phát minh ra các dụng cụ cho phép họ thăm dò bên trong một nguyên tử và phát hiện ra rằng nó không đến nỗi cứng và không thể phân chia được như chúng ta vẫn thường nghĩ.
Bức xạ điện từ mang nhiều thông tin về bản chất của các ngôi sao và các vật thể thiên văn khác. Tuy nhiên, để trích xuất thông tin này, các nhà thiên văn phải có khả năng nghiên cứu lượng năng lượng mà chúng ta nhận được ở các bước sóng ánh sáng khác nhau một cách chi tiết.
Các vật thể trong vũ trụ phát ra một dải bức xạ điện từ khổng lồ. Các nhà khoa học gọi phạm vi này là phổ điện từ và được chia thành một số loại.
Được mã hóa thành ánh sáng và các loại bức xạ khác, một loạt thông tin từ các vật thể trong vũ trụ đến được với chúng ta mang thông điệp cho biết các vật thể đó trông như thế nào và hoạt động ra làm sao.
Galileo có những khám phá liên quan đến việc nghiên cứu chuyển động và lực, mang lại bằng chứng có lợi cho mô hình Copernicus. Galileo đồng thời cũng đã sử dụng kính viễn vọng để quan sát thiên văn học.
Copernicus phát triển mô hình nhật tâm của Hệ Mặt Trời, khởi xướng cuộc cách mạng thời kỳ Phục hưng, dịch chuyển Trái Đất khỏi vị trí trung tâm của vũ trụ.