Vụ Nổ Tia Gamma Bí Ẩn

Lỗ đen cũng hé lộ sự hiện diện của mình bằng những vụ nổ tia gamma. Còn mạnh hơn cả tia X, tia gamma thực tế là bức xạ mạnh và khả năng xuyên thủng mạnh nhất trong thang điện từ. Như tia X, nếu đủ nhiều, tia gamma có thể giết chết các vật thể sống; đó là lý do các bác sỹ đôi khi dùng một lượng nhỏ, có kiểm soát tia gamma để phá hủy các khối u ung thư.

Cũng tương tự tia X, tia gamma thu hút sự chú ý của các nhà thiên văn vào những năm 1960. Dụng cụ dò tìm trên tên lửa của người Mỹ bắt đầu ghi nhận những vụ nổ tia gamma rất mạnh và kỳ lạ đến từ những vùng bất kỳ trên bầu trời. Các chùm điển hình tồn tại trong vài giây, mặc dù một số sáng lên và biến mất ít hơn một giây. Vì các vụ nổ hạt nhân giải phóng ra các tia gamma, nên ban đầu các nhà khoa học và lực lượng an ninh Mỹ lo rằng Liên Minh Xã Hội Chủ Nghĩa đang chỉ đạo các cuộc thử nghiệm hạt nhân bí mật bên ngoài tầng khí quyển Trái Đất.
 
Cấu trúc dạng chữ X trong đám mây khí này có thể là bằng chứng về hai lỗ đen đang kết hợp.

Tuy nhiên, năm 1973, các nhà khoa học đã nhận ra các vụ nổ tia gamma (hay GRBs- gamma-ray bursts) là các hiện tượng tự nhiên xảy ra trong không gian sâu thắm. Một vụ nổ mới được phát hiện trung bình ít nhân một lần một tuần. Mặc dù GRBs khác nhau về cường độ, một số thì thật sự mạnh, gấp khoảng một nghìn tỷ tỷ lần Mặt Trời. Hay nói cách khác, một GRB lớn giải phóng ra lượng năng lượng trong 10 giây bằng Mặt Trời sáng trong 10 tỷ năm. Các nhà khoa học đã rất cố gắng giải thích cái gì có thể tạo ra vụ nổ lớn như vậy. Từ 1973 đến 1991, có một giả thuyết thông dụng là GRBs báo cho chúng ta một “động sao” (giống động đất) trên các sao notron; một số người cho rằng đó có thể là một hành tinh bướng bỉnh đâm và một sao neutron giải phóng ra những vụ nổ tia gamma như vậy.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây, các nhà khoa học tính toán được rằng các tính chất vật lý của các vụ nổ tia gamma sẽ được giải thích tốt hơn là sản phẩm phụ của một lỗ đen lớn đang hoạt động. Vài kịch bản đã được đưa ra; vài trong số đó, mà cũng có thể là tất cả, có thể đang xảy ra không chỉ trong thiên hà của chúng ta, Dải Ngân Hà, mà còn trong hàng tỷ các thiên hà khác ngoài nó.

Khi các Lỗ Đen Hòa Làm Một

Bằng chứng mạnh mẽ về các lỗ đen đôi khi va chạm và hòa với nhau được phát hiện ra gần đây do David Merritt thuộc Trường đại học Rutgers, và Ronald Ekers thuộc Australia Telescope National Facility (kính viễn vọng quốc gia Australia). Họ nghiên cứu những mẫu sóng radio phát ra từ một nhóm các thiên hà. Có một điều đặc biệt là những thiên hà cấu trúc kỳ lạ giống nhau là có hình chữ X ở tâm. Merrit và Ekers tin rằng hình vấu bốn chân dạng chữ X kia là những dòng vật chất tốc đọ cao phóng ra từ một lỗ đen vừa mới hòa với lỗ đen khác. Theo cách này, sự hòa làm một mạnh dữ dội kia đã đánh vào trục quay của lỗ đen mới, và trong một thời gian nó giải phóng ra hai bộ dòng khí, một ở góc cũ, một ở góc mới.

Trong một buổi nói phỏng vấn của Vanessa Thomas vào Tháng Mười Một 2002 đăng trong Astronomy (thiên văn học), Merrit nói, “Các lỗ đen quá lớn và quá nặng, điều duy nhất chúng ta có thể tưởng tượng được mà có đủ sức làm cho chúng lung lay là một lỗ đen khác…. [Trước khi có phát hiện này] hầu hết các nhà thiên văn học đều khá tin là lỗ đen là một khối, nhưng giờ đây chúng ta đã có các thiên hà dạng chữ X là bằng chứng "súng khói" đầu tiên.”
Cấu trúc dạng chữ X trong đám mây khí này có thể là bằng chứng về hai lỗ đen đang kết hợp.
Một giả thuyết mới đây, do nhà khoa học của MIT tên Maurice Van Putten đề xuất, cho rằng trong một hệ sao nhị phân chứa một sao bình thường và lỗ đen, lỗ đen đã hút gần như toàn bộ vật chất của sao đồng hành. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại của sao bình thường là một cái bánh rán hình nhẫn là một phần của đĩa bồi thêm quay quanh lỗ đen. Cứ mỗi giây, lỗ đen lại hút những mảnh còn lại của bạn đồng hành, quá trình này tạo ra một vụ nổ lớn các tia gamma.

Một kịch bản khác, một GRB lớn tạo ra khi một lỗ đen va chạm với một sao neutron hay thậm chí là một lỗ đen. Trong cả hai trường hợp, các thiên thể va chạm sẽ hợp làm một, giải phóng ra một vụ nổ năng lượng mênh mông. “Hai ngôi sao xoáy quanh nhau,” Begelman và Rees nghiên cứu, đầu tiên chậm và sau đó nhanh dần, cho đến khi hòa vào nhau. Khi hợp lại, có lẽ chỉ trong một mili giây, sẽ khỏi đọng một lượng năng lượng đủ lớn. Những sự kiện như vậy khá hiếm -- chúng chỉ có thể xảy ra vài 100.000 năm một lần trong một thiên hà điển hình. Những ít nhất có một tỷ thiên hà [đối với khả năng của các dụng cụ dò tìm của con người], vì vậy tỷ lệ các vụ nổ được tìm thấy [khoảng một lần mỗi ngày trong những năm cuối 1990] không phải là vấn đề thật sự.33

Vẫn còn mô hình khác cho lỗ đen và GRBs, một vụ nổ gamma lớn xảy ra khi người trên Trái Đất chứng kiến sự hình thành của một sao lỗ đen với góc nhìn thích hợp. Theo mô hình này, sự sụp đổ kinh khủng của một sao khổng lồ thành lỗ đen tạo ra nhiều hơn một siêu sao mới và một vật thể siêu đặc. Vụ sụp đổ đồng thời tạo ra một dòng mạnh các tia gamma từ các cực đang sụp đổ của nó. Vì góc của các thiên thể như vậy trong vũ trụ là bất kỳ, nên hiếm khi các cực hướng thẳng tới Trái Đất. Khi chúng không thắng hàng, con người chỉ có thể thấy ánh sáng mạnh mẽ từ siêu sao mới; những khi các cực của thiên thể này hướng thẳng tới Trái Đất, dụng cụ của con người ghi nhận được một dòng khổng lồ các tia gamma cùng với siêu sao mới.

Giải Quyết Bí Ẩn của các Quasar

Các vụ nổ tia gamma không phải là bí ẩn duy nhất của vũ trụ mà các nhà thiên văn học phải nhờ tới tính chất kỳ lạ và các tác động lỗ đen. Năm 1963, một thiên thể cực kỳ kỳ lạ được phát hiện tại chòm Virgo, trinh nữ (virgin.) Dubbed 3C 273, thiên thể nằm ở khoảng cách rất lớn là 2 tỷ năm ánh sáng đối với hệ Mặt Trời của chúng ta. (Điều này có nghĩa ánh sáng và các bức xạ khác phát ra từ nó phải mất 2 tỷ năm để tới Trái Đất!) Các nhà thiên văn học để ý thấy 3C 273 phát ra cả ánh sáng thấy được và những dòng mạnh các bước sóng radia và các dạng bức xạ điện từ khác. Điều làm cho thiển thể này quá bất thường đó là nó phát ra năng lượng gấp trăm lần cả Dải Ngân Hà của chúng ta, gồm hàng tỷ ngôi sao; dù 3C 273 có độ lớn cực nhỏ -- kích thước khoảng bằng một ngôi sao đơn lẻ. Như vậy, thiên thể kỳ lạ này và các thiên thể tương tự khác phát được phát hiện trong những năm sau đó đều khá giống những ngôi sao. Những chúng chắc chắn không phải là những ngôi sao bình thường. Vì vậy các nhà thiên văn đã gọi chúng là các thiên thể “giống sao” (quasi-stellar), hay gọi ngắn là quasar. Đến năm 2003 có khoảng mười ba ngàn quasar được tìm thấy; và các chuyên gia tiên đóa rằng có khoáng chín mươi nghìn thiên thể nhưu vậy nữa sẽ được tìm thấy trong hai thập niên tới.

Đầu tiên, các nhà thiên văn học không có một ý tưởng đáng tin cậy nào về cái gì đã làm cho các quasar sáng nhưu vậy. Hay không có ai nghĩ tới việc nối chúng với các lỗ đen, vì các lỗ đen trong những năm 1960 có vẻ hấp dẫn nhưng chỉ là những công trình lý thuyết. Tuy nhiên, thời gian trôi đi, các quan sát kỹ lưỡng về quasar đã hé lộ những tính chất kỳ lạ có liên quan càng ngày càng nhiều tới các thiên thể siêu đặc. Trong những câu của nhà thiên văn William C. Keel thuộc Trường Đại Học Alabama:

Ánh sáng phát ra sáng hơn nhiều so với một thiên hà bình thường, các quasar thay đổi độ sáng trong những khoảng thời gian ngắn. Thực thế, tia X phát ra thay đổi trong vài phút…. Điều này chứng tỏ rằng hầu hết bức xạ đều phát ra từ một vùng không gian nhỏ bé, có thể không hơn một giờ ánh sáng, hay khoảng bằng đường kính quỹ đạo của Sao Thiên Vương hay Sao Hải Vương. Cùng với kích thước nhỏ này, các quasar phải có một trung tâm năng lượng với trường hấp dẫn đủ mạnh để giữ khí di chuyển hàng ngàn kilomet trên giây. Hơn nữa, đám khí chắc chắn phải bị ép giải phóng ra bức xạ có nhiệt độ cao hay mang nhiều năng lượng để làm cho vật... tỏa ra tia X. Cuối cùng, quy mô và vận tốc của các dòng phát radio cho chúng ta thấy một trí nhớ có định hướng [ví dụ, luôn phát dòng khí ra ở một hướng xác định] và có thể đẩy vật chất lên vận tốc rất gần vận tốc ánh sáng để nó thoát ra với kiểu dáng kỳ lạ. Vậy thiên thể gì có thể làm được những điều này? Lời giải thích hợp lý nhất là một lỗ đen khổng lồ.34

Twinkle, Twinkle Quasi-Star

Trong nhiều năm các nhà khoan học nhìn quasar như một vật thể kỳ cục và bí ẩn và không thuộc về vũ trụ “bình thường”. Bầu không khí bí ẩn này được bộc lộ hoàn hảo vào năm 1964 do nhà vật lý lừng danh người Nga gốc Mỹ George Gamow (1904-1968) trong một bài thơ ngắn mang tên “Quasar” (kể từ đó bài thơ được in lại trong hàng trăm cuốn sách và bài báo về lỗ đen, quasar, và các sự kiện kỳ lạ khác của vũ trụ).

Twinkle, twinkle, quasi-star
Biggest puzzle from afar
How unlike the other ones
Brighter than a billion suns
Twinkle, twinkle, quasi-star
How I wonder what you are.
Quasar sáng này với dòng tia X dài nằm cách xa chúng ta 10 tỷ năm ánh sáng.

Một quasar tạo ra từ lỗ đen giải phóng ra một vụ bùng nổ năng lượng khủng khiếp giống như cách một lỗ đen bình thường để lộ chính mình bằng các tín hiệu tia X. Trong trường hợp thứ hai, vật chất từ đĩa bồi thêm gần bước qua chân trời sự kiện bị tiêu hủy, giải phóng ra một lượng lớn tia X. Nhà thiên văn học Mark A. Garlick giải thích quá trình tương tự về sự hình thành quasar:

Hầu hết các nhà thiên văn học giờ đây đã tin rằng có một đĩa bồi thêm rộng lớn gồm khí và bụi, những mảnh vụn còn lại của vô số vì sao và tinh vân [mây trong vũ trụ], xung quanh lỗ đen của một quasar. Khi khí của đĩa xoáy tròn này hướng về phía dạ dày chết người của lỗ đen, vật chất bắt đầu bị nén và nung nóng đê tạo ra ánh sáng thật sự mạnh làm cho các quasar gây được sự chú ý ở khoảng cách hàng tỷ năm ánh sáng.35

Vậy cái gì làm cho một quasar tạo ra từ lỗ đen lại khác với một sao lỗ đen thông thường? Keel và Garlick gợi ý lời trả lời bằng cụm từ của họ “lỗ đen khổng lồ” và “đĩa bồi thêm rộng lớn.” Chỉ có một lỗ đen đạt tới khối lượng khổng lồ -- bằng khoảng hàng ngàn hay hàng vạn vì sao -- mới có thể tạo ra một đợt pháo hoa ngoạn mục của vũ trụ mang tên quasar. Ý nghĩ về một thiên thể như vậy có thể tồn tại đủ sức mở mắt các nhà khoa học. Nhưng điều hấp dẫn nhất là thực tế các quasar luôn nằm ở tâm các thiên hà. Từ phát hiện này, không khó khăn gì để bắt đầu phán đoán rằng các lỗ đen khổng lồ có thể tồn tại trong tim của tất cả thiên hà.


Chú thích: MIT là viết tắt của Massachusetts Institute of Technology (viện kỹ thuật Massachusetts) - ND.
 
33. Begelman and Rees, Gravity’s Fatal Attraction, p. 71.
34. William Keel, “Quasars Explained,” Astronomy, February 2003, p.
37.
35. Mark A. Garlick, “Quasars Next Door,” Astronomy, July 2001, pp.
35–36.

Hết chuơng 4
(Còn nữa...)
 
Trịnh Khắc Duy - PAC